Cô Gái Đồ Long
18.12.2012

Đang cafe một mình ở quán lề đường gần cơ quan tạm của báo Văn nghệ. Ngồi sát bên là nữ nhạc sĩ Thanh Nga, thấy chị hí hoáy sửa sửa gì đó trên tờ giấy A4 in bản nhạc mới viết. Trời xanh, nắng nhẹ. Đường phố lưa thưa người qua lại, nhịp sống cuối năm như đang có vẻ chậm lại, lười nhác. Bỗng nhà thơ Lê Hoàng Anh đi ngang, thấy tui chị liền à lên rồi ghé vào. Lâu lắm không gặp. Lê Hoàng Anh là chị ruột của Lê Hoàng, đã xuất bản nhiều tập thơ. Thơ chị rất mượt mà, nữ tính nhưng người thì hơi khật khùng, lập dị.

Đang huyên thuyên, bỗng L.H.A quay sang nhìn vào bản nhạc của Thanh Nga rồi ré lên cười khiến mấy người trong quán ai cũng quay lại:

- Ối...mày vừa phổ thơ tao đấy à ha ha...

- Ừa...tôi tính xong rồi mới gọi báo.

Hoàng Anh nhìn chằm chặp vô bản nhạc rồi la lớn:

- Mày như thế là không được, tên tao phải để đứng trên.

- Nhưng tôi là người phổ bài thơ, phải để lên trên chứ.

- Không có thơ tao lấy gì mày phổ.

- Ô hay, không có tôi bài thơ của cô ai biết.

- Tao cóc cần nhé, mày phổ thơ người ta thì phải tôn trọng tác giả.

Rồi Lê Hoàng Anh quay qua hỏi:

- Em thấy chị nói đúng không.

Tui chưa kịp ý kiến ý cò gì thì thấy Thanh Nga lườm:

- Đã gọi là bản nhạc thì nhạc sĩ phải để tên đầu tiên, phải không em!

Đang tranh cãi ai nằm trên ai nằm dưới thì nhà thơ P.N Thường Đoan đi trong tòa soạn Văn Nghệ ra. Lê Hoàng Anh rối rít:

- Ê, lại đây bảo này!

Sau khi thủng chuyện, P.N Thường Đoan nói:

- Tên nhà thơ phải để lên trên chứ bà!

- Thôi, tôi mệt hai cô quá, hai cô tự phổ nhạc luôn đi.

Lê Hoàng Anh đứng lên, lấy tay phủi đít nghe cái phẹt, bụi văng tứ tung. Rồi trước khi bỏ đi chị cao giọng nói:

- Này, mày vứt bản nhạc vào sọt rác cho tao nhé, ứ cho mày phổ thơ tao nữa.

Nắng vẫn nhẹ, mây trời bay bay....


Cô Gái Đồ Long

Theo FB của Cô Gái Đồ Long http://www.facebook.com/cogaidolongvn
Bình luận

Đăng Nhập/Xuất